Trong thời đại bùng nổ công nghệ AI, Nguyễn Khánh Duy, Phó Giám đốc Nghệ thuật tại Riot Games không sử dụng AI trong công việc sáng tạo. Vị nghệ sĩ tài năng này, vừa được Apple vinh danh trong chiến dịch “Những người ôm giấc mơ”, khẳng định niềm đam mê nghệ thuật của anh hoàn toàn không có chỗ cho AI, đặt ra câu hỏi thú vị về tương lai của sáng tạo nghệ thuật trong kỷ nguyên số.
Chân dung Duy Nguyễn, Phó Giám đốc Nghệ thuật tại Riot Games
Chia sẻ về lý do lựa chọn con đường nghệ thuật, Duy Nguyễn cho biết đó xuất phát từ niềm vui thuần túy. “Khi mình vẽ là vì mình muốn vui. Nếu không vui thì mình chọn vẽ làm gì?” – Anh chia sẻ. Niềm vui ấy đến từ toàn bộ quá trình sáng tạo, từ khâu lên ý tưởng, nghiên cứu, phối hợp màu sắc cho đến quá trình thử nghiệm. Mỗi giai đoạn đều mang lại cho anh những trải nghiệm thú vị và không thể thiếu. Việc sử dụng AI, theo Duy, sẽ tước đi niềm vui đó, khiến quá trình sáng tạo mất đi ý nghĩa.
Duy Nguyễn cho rằng, việc sử dụng AI để thay thế hoàn toàn quá trình vẽ tay giống như việc đánh mất đi điều cốt lõi của nghệ thuật. “Tự nhiên dùng AI làm cho mình, lấy cái niềm vui của mình đi. Nó đâu còn ý nghĩa gì nữa.” – Anh nhấn mạnh. Quan điểm này không chỉ dừng lại ở góc nhìn cá nhân, mà còn thể hiện sự lo lắng của anh đối với thế hệ nghệ sĩ trẻ đang lớn lên trong môi trường công nghệ hiện đại, nơi mà mọi thứ đều được đơn giản hóa và rút ngắn thời gian. “Xung quanh các bạn trẻ giờ có nhiều công cụ tiện lợi. Hồi xưa không có. Hồi xưa là bạn vẽ xấu là bạn vẽ xấu, đơn giản. Bạn muốn vẽ đẹp không, học luyện đi.” – Anh nhớ lại những tháng ngày miệt mài luyện tập, nơi mà mỗi nét vẽ đều là kết quả của sự nỗ lực không ngừng nghỉ.
Duy thích nghệ thuật vẽ tay
Duy Nguyễn quan niệm nghệ thuật là một hành trình chứ không phải điểm đến. AI có thể rút ngắn hành trình đó, nhưng lại có thể khiến các bạn trẻ quên mất lý do họ bắt đầu. “Mình sợ là khi mà AI giúp mọi chuyện nó quá dễ dàng thì các bạn trẻ sẽ quên mất cái ý nghĩa của việc làm art. Là một quá trình, một chuyến đi, chứ không phải là một việc mà mình tập trung vào kết quả.” – Anh chia sẻ. Chính vì vậy, dù hiểu rõ sức mạnh của AI và khả năng ứng dụng hiệu quả của nó, Duy Nguyễn vẫn lựa chọn con đường thủ công, chậm rãi nhưng đầy đam mê, nơi mỗi nét vẽ đều mang dấu ấn cá nhân của người nghệ sĩ.
Mặc dù hiện tại công việc chính của Duy Nguyễn là định hướng và cố vấn cho đội ngũ trẻ, anh vẫn duy trì thói quen sáng tạo nghệ thuật thủ công như một cách để giữ gìn “cái chất nghệ sĩ” trong mình. “Mình vẫn làm game, nhưng mà mình vẫn nuôi cái máu nghệ sĩ của mình. Bây giờ mình đa phần là mình hướng tới mấy thứ không digital. Mình vẽ trực tiếp trên giấy, vẽ màu nước, nặn tượng.” – Anh tâm sự. Anh hiểu rằng AI sẽ không biến mất, thậm chí còn trở nên phổ biến và thông minh hơn nữa trong tương lai. Tuy nhiên, quan điểm của anh vẫn rất rõ ràng: nếu việc sử dụng AI trở thành điều bắt buộc trong nghệ thuật, đó sẽ là lúc anh từ bỏ.
Duy Nguyễn làm mô hình
Câu nói “Nếu một ngày mình buộc phải dùng AI cho art của mình, thì mình sẽ đổi nghề.” của Duy Nguyễn đã gây ấn tượng mạnh mẽ và đặt ra nhiều câu hỏi về ranh giới giữa công nghệ và nghệ thuật, về tương lai của sự sáng tạo trong một thế giới ngày càng bị chi phối bởi công nghệ. Câu chuyện của Duy Nguyễn không chỉ là câu chuyện cá nhân, mà còn là lời nhắc nhở về giá trị của quá trình, của sự nỗ lực, của đam mê thuần khiết trong hành trình sáng tạo nghệ thuật. Trong một thế giới ngày càng phát triển với tốc độ chóng mặt, câu hỏi về việc giữ gìn bản sắc nghệ thuật và vai trò của con người trong kỷ nguyên AI vẫn luôn là vấn đề cần được suy ngẫm.