Đi cùng với những lần xuất hiện hiếm hoi tại Serie A là số bàn thắng nhỏ giọt.
Sau khi thi đấu ấn tượng ở vòng bảng Champions League, anh nhận thấy mình bị hạn chế rất nhiều trong giai đoạn sau của giải. Rivaldo chơi vỏn vẹn 30 phút trong 4 lượt trận loại trực tiếp với các đối thủ Ajax và Inter Milan. Cái đầu nóng bị kìm nén bấy lâu cũng có dịp phát hỏa. Với sự vắng mặt của anh, Rossoneri đã lọt vào trận chung kết Champions League đầu tiên sau 8 năm ròng. Ancelotti sẽ chẳng dại gì thay đổi, một khi mọi thứ đang đi đúng quỹ đạo.
Dẫu vậy, chiến lược gia người Ý vẫn chừa lại cho Rivaldo một cơ hội cuối cùng để gây ấn tượng. Anh được chọn đá chính trận lượt đi chung kết Coppa Italia với Roma, diễn ra chỉ một tuần trước trận chung kết Champions League.
Tiền đạo này đã thi đấu đủ tốt, ghi một bàn trong chiến thắng đậm đà 4-1, nhưng vẫn phải mài đũng quần trên băng ghế dự bị tại Old Trafford. Anh tỏ ra tuyệt vọng khi phải chứng kiến Milan nỗ lực giành chiến thắng trước Juventus trên chấm luân lưu may rủi. Một thế trận khô khan và cẩn trọng quá mức rất cần tính đột biến của Rivaldo, điều mà anh vẫn thường hay làm.
Thực tế nếu Milan thua trong trận chung kết đó, có lẽ sẽ xuất hiện nhiều dấu hỏi hơn về sự vắng mặt của Rivaldo. Thay vào đó, chưa đầy một năm kể từ ngày nâng cao chức vô địch World Cup, tuyển thủ Brazil giờ chỉ như tay dự bị làng nhàng chẳng được đoái hoài tới. Cảm giác của anh chẳng khác nào một kẻ ngoại lai được tôn vinh một cách hời hợt giữa các đồng đội của chính mình. Cay đắng hơn, đó còn là đấu trường danh giá nhất Lục địa già.
Trận đấu cuối cùng của mùa giải là chung kết lượt về Coppa Italia. Diễn ra chỉ ba ngày sau thắng lợi của Milan tại Champions League, lợi thế an toàn 4-1 nhanh chóng bị rút ngắn bởi cú đúp của Francesco Totti. Lần đầu tiên kể từ khi rời Camp Nou, Rivaldo chứng tỏ được đẳng cấp của của mình, anh đánh đầu ghi bàn để gia tăng cách biệt rồi kiến thiết cho Inzaghi gỡ hòa.
Chẳng có màn ăn mừng ngạo nghễ nào diễn ra cả. Thay vào đó là sự giải tỏa, anh phản ứng bằng hành động sút thật mạnh trái bóng trở lại gôn trống một lần nữa, kèm theo đó là bộ dạng rệu rã. Dù sử dụng anh một cách “tiết kiệm” nhưng Ancelotti vẫn kết thúc mùa giải với niềm tin rằng Rivaldo sẽ chơi tốt ở San Siro. “Năm tới sẽ là năm của Rivaldo, chẳng có gì nghi ngờ về điều đó cả,” ông khẳng định. “Cậu ấy là một nhà vô địch luôn ý thức tập luyện chăm chỉ mỗi ngày, và sẽ thi đấu ở mùa giải tới với tinh thần đúng đắn.”
Háo hức chứng tỏ giá trị bản thân, Rivaldo ban đầu chọn ở lại câu lạc bộ và được xuất hiện trong chiến thắng Siêu cúp châu Âu trước Porto. Nhưng mọi hứa hẹn đã tan vào mấy khói khi anh phải ngồi dự bị trong trận đấu khai mạc Serie A với đối thủ yếu Ancona. Ancelotti đã tung bản hợp đồng mới Kaka vào đá chính ở ngay vị trí tiền vệ tấn công ưa thích của Rivaldo.
“Tôi nghĩ rằng nếu bạn không được chơi ở những trận đấu như vậy thì bạn sẽ không bao giờ có cơ hội ở những trận cầu lớn,” anh buồn rầu thừa nhận sự thật. Lần thứ hai trong vòng chưa đầy hai năm, hợp đồng của Rivaldo bị hủy bỏ với sự đồng thuận từ cả hai phía. Anh chuyển đến Cruzeiro nhưng những điều tồi tệ vẫn chưa dừng lại. Chân sút người Brazil phải muối mặt nhận giải Bidone d’Oro (Thùng Rác Vàng) cho hạng mục cầu thủ tệ nhất Serie A năm 2003, thậm chí anh còn bị đánh giá thấp hơn cả Al-Saadi Gaddafi ăn chơi nức tiếng.
AC Milan đã giành Scudetto mùa đó và Rivaldo cuối cùng cũng trở lại châu Âu, ban đầu anh cân nhắc ý tưởng gia nhập Bolton vào năm 2004. Tuy nhiên, khí hậu ôn hòa ở Hy Lạp cùng Olympiakos đã quyến rũ tiền đạo này.
Đó là một bước đi đúng đắn khi anh đóng vai trò đầu tàu trong ba chức vô địch Super League và hai Cúp quốc gia Hy Lạp. Rivaldo tiếp tục chơi cho sáu câu lạc bộ nữa trong vài năm cuối của sự nghiệp. Lời giã từ bóng đá được đưa ra vào năm 2014 khi anh chạm ngưỡng tuổi 41.
Chắc chắn, Rivaldo là một trong những cầu thủ vĩ đại nhất từng khoác lên mình chiếc áo đỏ đen của Milan. Trớ trêu thay, điều hối tiếc duy nhất là Rivaldo chưa một lần thể hiện được kỹ năng siêu việt của mình tại Rossoneri.