Trung vệ Duy Mạnh, cầu thủ nổi tiếng của đội tuyển Việt Nam, mới đây đã chia sẻ quan điểm cá nhân về vấn đề nhập tịch cầu thủ đang gây xôn xao cộng đồng mạng. Bài viết của anh đã mở ra một cuộc tranh luận sôi nổi xoay quanh hai chiến lược phát triển bóng đá đối lập nhau ở khu vực Đông Nam Á: nhập tịch cầu thủ và tập trung đào tạo lực lượng trẻ trong nước.
Đường đến World Cup: Nhập tịch hay đào tạo trẻ – Hai chiến lược đối lập ở Đông Nam Á
Việc nhập tịch cầu thủ đang trở thành xu hướng phổ biến ở nhiều quốc gia Đông Nam Á. Indonesia là một ví dụ điển hình. Với chính sách nhập tịch mạnh mẽ, Indonesia đã chiêu mộ được nhiều cầu thủ tài năng gốc châu Âu, góp phần đưa đội tuyển quốc gia tham dự vòng loại thứ 4 World Cup 2026 – một thành tích lịch sử. Malaysia, Thái Lan, Singapore và Việt Nam cũng đang áp dụng chính sách nhập tịch, tuy nhiên, chi phí cho việc này vô cùng lớn, đặc biệt đối với những cầu thủ có danh tiếng và chất lượng cao.
Tuy nhiên, chính sách nhập tịch cũng gây ra nhiều tranh cãi. Nhiều người cho rằng, việc ưu tiên cầu thủ nhập tịch sẽ ảnh hưởng đến cơ hội của cầu thủ nội, kìm hãm sự phát triển bền vững của bóng đá nước nhà. Một số ý kiến cho rằng nên học tập mô hình của các quốc gia có nền bóng đá phát triển như Nhật Bản và Hàn Quốc, tập trung đầu tư vào đào tạo trẻ.
Trái ngược với xu hướng nhập tịch, một số quốc gia Đông Nam Á vẫn kiên định với con đường phát triển bóng đá dựa trên nguồn lực nội tại. Lào, Myanmar và Brunei là những ví dụ tiêu biểu. Tại AFF Cup 2024, đội tuyển Lào đã ra sân với đội hình 100% cầu thủ nội, thể hiện quyết tâm xây dựng nền tảng vững chắc từ lực lượng trẻ trong nước.
Myanmar cũng theo đuổi chiến lược tương tự, tập trung vào phát triển lâu dài và bền vững. Tuy nhiên, Brunei, với quy mô dân số nhỏ và thiếu chiều sâu đội hình, đã phải nhận kết quả đáng tiếc khi bị loại khỏi AFF Cup 2024. Điều này cho thấy, việc chỉ dựa vào nguồn lực nội tại cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro.
Như vậy, mỗi quốc gia đều có những lựa chọn khác nhau trong chiến lược phát triển bóng đá. Việc nhập tịch mang lại hiệu quả ngắn hạn, giúp nâng cao trình độ đội tuyển quốc gia nhanh chóng, nhưng lại có thể gây ra nhiều hệ lụy về lâu dài.
Trong khi đó, chiến lược đào tạo trẻ đòi hỏi sự kiên trì và đầu tư lâu dài, nhưng sẽ mang lại sự phát triển bền vững hơn cho nền bóng đá quốc gia. Không có một giải pháp nào hoàn hảo, mỗi quốc gia cần cân nhắc kỹ lưỡng dựa trên điều kiện cụ thể của mình.