Manchester United đã khởi đầu mùa giải mới với những dấu hiệu báo động, dù họ đã chi hơn 170 triệu bảng trong kỳ chuyển nhượng vừa qua. Thay vì tạo nên sức bật và sự cải thiện rõ nét, đội bóng lại phải chật vật giành chiến thắng đầu tiên sau bốn trận đấu, với bàn thắng trên chấm 11m ở phút bù giờ cuối cùng trước tân binh Burnley. Kết quả này không chỉ là sự thất vọng tức thời mà còn phản ánh một kỳ chuyển nhượng đầy sai lầm và lãng phí tài chính, có thể ảnh hưởng tiêu cực đến đội bóng trong nhiều năm tới.
Trong khi các đối thủ như Wolves và West Ham cũng đang gặp khó khăn nhất định, vấn đề của Man United nằm ở cách sử dụng nguồn lực tài chính được đầu tư khổng lồ nhưng thiếu chiến lược bài bản. Thay vì tập trung vào củng cố những vị trí then chốt, câu lạc bộ lại lựa chọn những mục tiêu không phù hợp với hệ thống hiện tại, tạo ra một sự xáo trộn về mặt nhân sự và chiến thuật.
Dưới sự quản lý của ban lãnh đạo mới, mùa hè được kỳ vọng sẽ là thời điểm tái thiết mạnh mẽ nhưng thực tế lại cho thấy sự hỗn loạn trong cách tiếp cận chuyển nhượng. Hàng trăm triệu bảng được chi ra nhưng không nhằm giải quyết các điểm yếu cốt lõi của đội hình. Sự ưu tiên sai lệch trong tuyển chọn đã làm mất cân bằng toàn bộ cấu trúc đội bóng.
Amorim và các cộng sự đã không có một phiên chợ hợp lý.
Mùa trước, Amad Diallo và Bruno Fernandes chính là những nhân tố sáng giá tạo nên bộ khung tấn công hiệu quả cho Man United, hỗ trợ đắc lực cho tiền đạo cắm Benjamin Sesko. Tuy nhiên, ban huấn luyện bất ngờ chiêu mộ Matheus Cunha và Bryan Mbeumo – hai cầu thủ có phẩm chất tốt nhưng không phù hợp với lối chơi hiện tại. Điều này khiến HLV Ruben Amorim phải điều chỉnh vị trí các ngôi sao chủ lực để phục vụ cho tân binh, từ đó phá vỡ sự vận hành trơn tru của tập thể.
Việc ưu tiên mua sắm những ngôi sao tấn công xa xỉ thay vì củng cố tuyến giữa đã dẫn đến nhiều hệ quả nghiêm trọng. Các chuyên gia nhận định Man United cần bổ sung một cặp tiền vệ trung tâm chất lượng như Martin Zubimendi hoặc Adam Wharton – những cái tên có giá trị tương đương nhưng mang lại độ ổn định cao hơn cho đội bóng. Một tuyến giữa vững chắc sẽ làm nền tảng để các cầu thủ tấn công phát huy tối đa năng lực của mình.
Bên cạnh đó, những bản hợp đồng được xem là hợp lý cũng tồn tại nhiều dấu hỏi lớn. Benjamin Sesko dù được kỳ vọng sẽ khỏa lấp khoảng trống trên hàng công vẫn chưa ghi được bàn thắng nào, còn thương vụ thủ môn Senne Lammens vào phút chót khiến giới chuyên môn bất ngờ khi những lựa chọn chất lượng khác như Emi Martinez hay Gianluigi Donnarumma đã từng được xem xét kỹ lưỡng. Tất cả cho thấy Man United đang thiếu đi một chiến lược chuyển nhượng nhất quán và rõ ràng.
Trong tay Amorim vẫn còn thiếu những tiền vệ chất lượng.
Không chỉ thất bại trong công tác mua sắm, phong cách quản lý nhân sự của HLV Ruben Amorim cũng gây ra tổn thất lớn cho Man United. Việc ông áp dụng phương pháp “bàn tay sắt” đối với các cầu thủ như Marcus Rashford, Alejandro Garnacho, Jadon Sancho và Antony tuy thể hiện tính quyết đoán nhưng kéo theo hệ quả giảm sút giá trị chuyển nhượng của họ một cách nghiêm trọng.
Những chỉ trích công khai và việc đẩy các cầu thủ ra bên lề khiến thị trường chuyển nhượng khó lòng đánh giá cao giá trị thực của họ. Đáng tiếc là nếu Rashford và Garnacho duy trì phong độ ổn định thì Man United hoàn toàn có thể thu về khoảng 100 triệu bảng từ việc bán đi hai cái tên này. Hiện tại, con số đó gần như không thể đạt được do ảnh hưởng tiêu cực từ chính chiến thuật quản lý nội bộ của câu lạc bộ.
Tác động tiêu cực còn lan rộng đến các tài năng trẻ như Kobbie Mainoo – viên ngọc sáng giá nhất học viện Carrington trong hơn một thập kỷ qua. Sau khi góp mặt ở trận chung kết EURO 2024 cùng đội tuyển Anh ở tuổi 19, anh giờ đây thậm chí không được xếp đá chính dưới thời Thomas Tuchel. Đây là minh chứng hùng hồn cho thất bại trong việc nuôi dưỡng nguồn nhân lực trẻ đầy triển vọng mà Man United đang đối mặt.
Man Utd đang có một khởi đầu thất vọng trong mùa giải mới.
Một hệ quả nguy hiểm khác từ kỳ chuyển nhượng này chính là việc Man United tự trói mình vào sơ đồ chiến thuật 3-4-2-1 của HLV Amorim. Toàn bộ đội hình hiện tại được xây dựng để vận hành theo mô hình này nên câu lạc bộ đã bán hoặc cho mượn hết các cầu thủ chạy cánh thuần túy – những người vốn rất quan trọng để thay đổi sơ đồ sang kiểu phổ biến khác như 4-3-3.
Điều này tạo ra rủi ro lớn nếu Amorim bị sa thải hoặc không thành công: người kế nhiệm sẽ phải bắt đầu lại từ con số không với nhân sự hạn chế và thiếu linh hoạt về mặt chiến thuật. Ban lãnh đạo buộc phải tiếp tục chi tiêu lớn để bổ sung nhân sự phù hợp với triết lý mới – dẫn đến vòng luẩn quẩn tốn kém và mất thời gian tái thiết liên tục.
Tóm lại, kỳ chuyển nhượng mùa hè của Man United là một thất bại toàn diện trên nhiều phương diện: chi tiêu phung phí mà không mang lại hiệu quả; làm mất giá tài sản các cầu thủ chủ chốt; cản trở sự phát triển tài năng trẻ; đồng thời giam giữ đội bóng trong lối chơi chiến thuật đơn điệu thiếu linh hoạt. Những sai lầm này không chỉ khiến họ tụt hậu trên bảng xếp hạng Ngoại hạng Anh mà còn tạo ra gánh nặng lâu dài cần giải quyết triệt để trong tương lai gần.