Lần này, luật sư Canovi sẽ tiếp tục kể cho chúng ta về quãng thời gian ông làm việc cùng một trong những trung vệ xuất sắc nhất thế giới.
Tôi gặp Sandro Nesta lần đầu sau một trận đấu tại giải trẻ Primavera, trận Lazio-Napoli. Cậu ta là thành viên của một đội bóng toàn sao số, và đa phần các bạn đồng trang lứa đều đã chơi tại Serie A hoặc B. Một số cái tên nổi trội tôi có thể liệt kê ra là Marco Di Vaio, Daniele Franceschini, Domenico Cristiano, Flavio Roma, Alessandro Iannuzzi, Marco Napoleoni… được dẫn dắt dưới trướng huấn luyện viên là Mimmo Caso, cựu cầu thủ của Fiorentina và Lazio.

Con trai tôi Alessandro và cộng sự Massimo Lattuca luôn cố gắng tiếp cận tất cả các vận động viên, đặc biệt là cha mẹ của họ, để giúp họ thấu hiểu tầm quan trọng của việc có một tổ chức hỗ trợ, vai trò lớn lao của người đại diện đến sự nghiệp của một cầu thủ, lợi ích ra sao. Nhưng trên hết cái chúng tôi quan tâm là tương lai của một con người.
Sự cạnh tranh từ những người đại diện khác thực sự khốc liệt, nhưng chúng tôi vẫn luôn hoàn thành tốt phận sự của mình. Tiếp cận Sandro Nesta lại không hề đơn giản. Cậu ta xuất thân từ một gia đình cư trú tại ngôi làng nhỏ ở thị trấn Rieti, Collevecchio. Người cha Giuseppe làm việc tối mắt tối mũi, nếu tôi không nhầm, là cho công ty vận tải trực thuộc quản lý của Rome, anh ta phải nuôi vợ và ba con, và chắc chắn đó không phải một cuộc sống dễ dàng.
Gia đình họ là fan Lazio cuồng nhiệt đến mức ông bố từ chối lời đề nghị đưa Sandro về chơi cho Roma. Francesco Rocca, cựu hậu vệ cánh trái xuất sắc của Roma và đội tuyển quốc gia, đã phát hiện ra tài năng của cậu nhóc trong một câu lạc bộ nhỏ ở quận Cinecittà.

Tại Lazio, người ta cũng phát sốt về cậu nhóc này. Cũng bởi họ nắm trong tay thứ vũ khí vô cùng lợi hại, đó là nhà tuyển trạch vĩ đại của bóng đá Ý: Volfango Patarca. Một nhà tuyển trạch luôn khiến các huấn luyện viên tự hào bởi khả năng săn lùng những viên ngọc thô như Di Biagio, Di Vaio, Di Canio, Tassotti và tôi không nhớ còn bao nhiêu cái tên như vậy nữa.
Sau trận đấu đó, chúng tôi đến gặp Nesta và giải thích cho cậu ta biết chúng tôi là ai, dự án diễn ra như thế nào, những gì chúng tôi sẽ làm để tạo điều kiện thuận lợi cho sự nghiệp của Nesta cất cánh. Nói ngắn gọn, chúng tôi đang mời chào. Cuối cùng tôi đề nghị được gặp cha mẹ của cầu thủ này để bàn bạc kỹ lưỡng hơn, càng sớm càng tốt.
Câu trả lời tôi nhận được có thể coi là rất thô lỗ: “Không cần thiết đâu. Tôi là người duy nhất quyết định tương lai của bản thân và tất cả đã được hoàn tất rồi”. Cậu ta chưa bước sang tuổi 17, nhưng những ý tưởng và hoài bão dường như đã được định hình rõ ràng. Dino Zoff, khi đó là huấn luyện viên của Lazio, đã giúp Nesta có trận ra mắt tại Serie A vài ngày trước khi cậu ta bước sang tuổi 18, với nhiệm vụ khóa chặt Casiraghi trong trận đấu ở Udine.

Đó là bước khởi đầu của một sự nghiệp đầy thành công nhưng cũng lắm thăng trầm mà khó ai có thể dự đoán trước được. Những năm đầu tiên cậu ấy đã giành được mọi thứ mà tầm tuổi đó nhiều cầu thủ ao ước: năm 1995 là chức vô địch giải trẻ Ý; năm 1996 là chức vô địch U-21 châu Âu tại Tây Ban Nha. Màn trình diễn của Nesta thuyết phục đến mức Sacchi muốn triệu tập vào tuyển quốc gia nhằm chuẩn bị cho Euro diễn ra ở Anh năm đó.
Huấn luyện viên người Romagna thường thổ lộ rằng ông luôn hối tiếc bởi nếu có chàng trung vệ trẻ của Lazio trong đội hình, có lẽ mọi thứ đã khác. Trước thềm giải U21 châu Âu, tôi đã hẹn với Dino Zoff, người lúc đó là chủ tịch Biancoceleste với Zdenek Zeman trên băng ghế chỉ đạo về ngày gia hạn hợp đồng với Nesta.
Ông ấy yêu cầu tôi đợi đến khi giải này kết thúc, tuy vậy tôi cũng đưa ra lời khuyên: “Hãy cẩn thận Dino, bởi vì Sandro sẽ hỏi han tình hình những đồng đội của mình ở tuyển U-21, cậu ấy sẽ sớm nhận ra rằng mình đang nhận được mức đãi ngộ thấp. Trong trường hợp U-21 Ý giành chức vô địch châu Âu thì sự thèm khát Nesta sẽ tăng lên cấp số nhân.”

Rồi ông ấy im lặng như thể điều đó chẳng ảnh hưởng mấy.
Tình hình trở nên phức tạp khi chàng trai trẻ còn được triệu tập vào đội hình Azzurri. Cậu ấy không còn là cầu thủ trẻ đầy triển vọng nữa mà đã trở thành một phần của tuyển quốc gia.
Chúng tôi đã đi đến thống nhất và thực hiện đúng theo các thỏa thuận đề ra, trong đó Nesta sẽ được nhận thêm những khoản thưởng dựa trên thành tích cá nhân và tập thể.
Chỉ bốn tháng sau, mùng 5 tháng 10 năm 1996, niềm vui đến một cách trọn vẹn với thân chủ của tôi khi cậu ấy được ra mắt tại Azzurri trong cuộc đối đầu với Moldova.
Sự nghiệp của Sandro Nesta giờ đây đang trên đà đạt được những thành công mỹ mãn và trải đầy hoa hồng. Rồi đến năm 1998, hai tháng trước khi World Cup diễn ra ở Pháp, tôi đã ra những yêu cầu với chủ tịch Cragnotti, dựa trên những cam kết của Lazio, hòng xem xét và cập nhật hợp đồng cho thân chủ của tôi.
Chúng tôi gặp nhau vào đầu tháng 4, trước sự chứng kiến của Nesta, để cùng ăn trưa tại một khách sạn trên đường Veneto, gần nơi chủ tịch Cragnotti đang tạm trú.

Đó là một cuộc gặp thú vị, theo Sergio Cragnotti đã đảm bảo với chúng tôi rằng rằng tôi và anh ta sẽ có những trao đổi cụ thể vào cuối tháng Năm, trước khi Azzurri đến Pháp để chuẩn bị cho giải đấu.
“Chủ tịch”, Sandro nói, “Tôi muốn mình tham gia giải đấu với tâm thế nhẹ nhàng nhất. Tôi chắc chắn sẽ cống hiến toàn bộ tâm sức cho đội tuyển quốc gia, nhưng ắt hẳn sẽ rất khó khăn nếu chúng ta không giải quyết vấn đề hợp đồng trước.”
Từ lúc đó cho đến đầu tháng 6, khi đội tuyển quốc gia sang đất nước láng giềng để tìm kiếm vinh quang, tôi đã gọi điện không dưới 50 lần và gửi 21 bản fax đến văn phòng của Cragnotti để yêu cầu một cuộc họp, nhưng vô ích.
Tuy nhiên, điều khiến Nesta nổi điên là khi nghe tin vị chủ tịch đáng kính, người thậm chí còn không chúc cậu ấy thi đấu thành công trên tuyển, lại gọi điện tâm tình gần như hàng ngày với một đồng đội trong tuyển Ý, Angelo Di Livio, hòng ve vãn anh chàng này gia nhập Lazio từ Juventus.
Chính tại kỳ World Cup đó đã xảy ra những sự kiện cực kỳ quan trọng đối với sự nghiệp và cuộc sống riêng tư của thân chủ tôi.