Việc Hoa Kỳ được chọn làm nước chủ nhà đăng cai World Cup năm 1994 đã đánh dấu một bước ngoặt quan trọng không chỉ với bóng đá Mỹ mà còn cả nền thể thao toàn cầu. Dù bị hoài nghi về năng lực thi đấu và thiếu sự gắn kết với môn bóng đá truyền thống, nước Mỹ vẫn trở thành trung tâm của sự kiện thể thao lớn nhất hành tinh này. Lễ khai mạc rực rỡ tại Soldier Field, Chicago, với sự tham gia của nhiều nhân vật nổi tiếng và chương trình nghệ thuật hoành tráng, đã tạo nên một dấu ấn không thể phai mờ trong lịch sử các kỳ World Cup.
Tuy nhiên, lựa chọn này không nhận được sự đồng thuận hoàn toàn. Nhiều ý kiến cho rằng quyết định đó chủ yếu dựa trên tiềm năng thương mại to lớn của thị trường Mỹ thay vì khả năng phát triển bóng đá đích thực. Nhà báo George Vecsey từng nhận định rằng Mỹ được chọn là bởi sức hút tài chính khổng lồ chứ không phải do thực lực trên sân cỏ. Trước khi đăng cai, Hoa Kỳ chỉ mới góp mặt hai lần ở các kỳ World Cup sau Chiến tranh thế giới thứ hai và không có giải đấu chuyên nghiệp quốc gia trong suốt một thập kỷ. Điều này dẫn đến nhiều hoài nghi từ cả quốc tế lẫn nội địa về khả năng thu hút khán giả cũng như sự thành công của giải đấu.

Lễ khai mạc World Cup 1994.
Bên cạnh đó, ngay cả trong nội bộ người Mỹ cũng tồn tại những quan điểm phản đối gay gắt về việc tổ chức World Cup. Tờ USA Today từng miêu tả bóng đá như một môn thể thao xa lạ, phổ biến ở những quốc gia nhỏ bé như Cameroon hay Uruguay hơn là nước Mỹ, và thậm chí việc ghét bỏ môn thể thao này còn được xem như một phần bản sắc văn hóa đặc trưng của người dân nơi đây. Sự lo ngại chung xoay quanh câu hỏi liệu World Cup có thật sự làm bùng nổ niềm đam mê bóng đá hay sẽ gây ảnh hưởng tới vị thế của bốn môn thể thao lớn truyền thống tại Mỹ.
Dù vậy, FIFA vẫn đặt nhiều kỳ vọng vào việc tổ chức giải đấu tại thị trường rộng lớn và giàu tiềm năng như Hoa Kỳ để thúc đẩy sự phát triển của bóng đá. Quyền đăng cai được trao vào ngày 4 tháng 7 năm 1988 sau cuộc bỏ phiếu sít sao giữa Mỹ, Morocco và Brazil. Đây là lần thứ ba dưới thời chủ tịch Joao Havelange, dù quy trình lựa chọn có nhiều nghi vấn xoay quanh lợi ích thương mại và những chi tiết chính trị liên quan đến các quốc gia khác như Mexico – đội bị loại khỏi World Cup 1990 do vi phạm quy định tuyển quân.
Sự kiện mở màn tại Soldier Field mang màu sắc xa hoa với màn trình diễn nghệ thuật của các tên tuổi lớn như Diana Ross và Daryl Hall cùng lễ khai mạc do Oprah Winfrey dẫn dắt. Tuy nhiên, những dấu hiệu bất lợi nhanh chóng xuất hiện: Winfrey gặp tai nạn nhẹ trên sân khấu, Diana Ross sút bóng trượt gôn dễ dàng, trận đấu đầu tiên Đức thắng Bolivia với tỷ số tối thiểu và điểm nhấn tiêu cực là cuộc rượt đuổi truyền hình trực tiếp vụ nghi phạm O.J. Simpson khiến dư luận bị phân tán.
Từ góc độ chuyên môn, việc tổ chức giải đấu trên lãnh thổ rộng lớn với nhiều điều kiện thời tiết đa dạng đặt ra nhiều thách thức cho các đội tuyển và ban tổ chức. Câu hỏi về khả năng sử dụng sân cỏ tự nhiên thay thế mặt sân nhân tạo tại Pontiac Silverdome (Michigan) và Sân vận động Giants (New Jersey), cũng như việc sắp xếp giờ thi đấu nhằm phục vụ thị trường truyền hình châu Âu đã trở thành đề tài tranh luận sôi nổi. Ngoài ra, hướng đi ưu tiên khai thác thương mại thay vì tập trung vào giá trị truyền thống của bóng đá khiến không ít lãnh đạo thể thao châu Âu phản đối gay gắt.
Tình trạng căng thẳng giữa xu hướng thương mại hóa và bảo tồn giá trị cốt lõi được minh chứng qua phát biểu của Artemio Franchi – Chủ tịch UEFA lúc bấy giờ – ông mạnh mẽ phản đối việc biến World Cup thành sân chơi cho các tập đoàn đa quốc gia. Không những thế, những bí ẩn xoay quanh cái chết đột ngột của ông năm 1983 khiến giới truyền thông dấy lên giả thuyết có âm mưu bên trong FIFA nhằm loại bỏ các tiếng nói phản đối chiến lược thương mại hóa quá mức.
Trong bối cảnh đó, các đội tuyển tham dự cũng chịu ảnh hưởng của môi trường thi đấu và áp lực lịch trình dày đặc trên đất Mỹ rộng lớn. Đội Ý dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên Arrigo Sacchi – người nổi tiếng với chiến thuật bóng đá đổi mới – phải di chuyển hàng nghìn cây số giữa các trận đấu ở bờ Đông và bờ Tây nước Mỹ. Những hạn chế về thời gian chuẩn bị và điều kiện thi đấu đã ảnh hưởng đáng kể đến phong độ của họ trong vòng bán kết và chung kết.
Trận chung kết năm 1994 giữa Brazil và Ý đã đi vào lịch sử khi lần đầu tiên một kỳ World Cup phải phân định bằng loạt sút luân lưu đầy căng thẳng. Dù trung vệ Franco Baresi trở lại thi đấu sau chấn thương nhưng đội Ý vẫn thiếu sinh khí trong tấn công theo đánh giá của Sacchi. Pha hỏng ăn quyết định từ Roberto Baggio khiến Brasil lần thứ tư giành chức vô địch thế giới. Chiến thắng này dù được người Brazil tôn vinh nhưng cũng không hoàn toàn tạo nên hình ảnh hào hùng thường thấy bởi những tình huống căng thẳng kéo dài ở cửa khẩu nhập cảnh khiến đội tuyển phải chịu áp lực pháp lý không nhỏ sau giải.

Baggio sau cú penalty định mệnh.
Nhìn chung, World Cup 1994 tại Hoa Kỳ đã trở thành bước ngoặt sâu sắc với bóng đá Mỹ nói riêng và là minh chứng cho sự thay đổi toàn diện của môn thể thao vua trên bình diện toàn cầu. Mặc dù phải đối mặt với nhiều chỉ trích và nghi ngại kinh tế lẫn chuyên môn, giải đấu này đã giúp nâng tầm vị thế của bóng đá tại một thị trường chưa từng nổi bật trên bản đồ bóng đá thế giới trước đó.