World Cup 1982 ghi dấu một chương sử đậm nét trong lòng người hâm mộ bóng đá Ý, khi đội tuyển quốc gia nước này từ cửa tử bước lên đỉnh cao vinh quang. Đó là câu chuyện về sự trở lại kỳ diệu của Paolo Rossi – ngôi sao từng bị đánh giá thấp sau scandal và án phạt, nhưng đã biến mình thành biểu tượng bất diệt của giải đấu. Từ sự nghi ngờ đến hào quang, hành trình của tuyển Ý năm đó là minh chứng sống động cho sức mạnh của ý chí và tinh thần đoàn kết.
Trước thềm World Cup tại Tây Ban Nha, đội tuyển Ý không nhận được nhiều sự tin tưởng từ giới chuyên môn và người hâm mộ. Họ chỉ xếp thứ hai sau Nam Tư tại vòng loại và trải qua những trận giao hữu đầy thất vọng. Bóng ma scandal dàn xếp tỷ số Totonero vào năm 1980 vẫn ám ảnh nền bóng đá nước nhà, khiến niềm tin của công chúng lung lay nghiêm trọng. Paolo Rossi, người hùng tương lai, lúc này chỉ mới trở lại sau án treo giò kéo dài hai năm, còn chưa thể khẳng định phong độ ổn định khi thi đấu hạn chế cho Juventus. Việc HLV Enzo Bearzot đặt niềm tin vào một cầu thủ bị xem như “bóng ma” là quyết định gây tranh cãi lớn.

World Cup 1982 là kỉ niệm đáng nhớ đối với người hâm mộ đội tuyển Ý
Nhà cái xếp Ý ở vị trí thứ bảy trong danh sách ứng viên vô địch với tỷ lệ cược lên tới 18/1, trong khi Brazil với đội hình gồm các ngôi sao như Zico, Socrates và Falcao được đánh giá cao nhất. Argentina cũng không kém cạnh với sự góp mặt của Diego Maradona – một tài năng trẻ đầy triển vọng. So với các đối thủ này, Italia gần như bị xem là tập hợp rệu rã của những cá nhân mang nặng bóng tối từ quá khứ.
Thực tế trên sân càng làm tăng thêm sự hoài nghi khi tuyển Ý khởi đầu vòng bảng với phong độ yếu kém. Ba trận hòa liên tiếp trước Ba Lan (0-0), Peru (1-1) và tân binh Cameroon (1-1) khiến họ đứng trước nguy cơ bị loại sớm. Chỉ nhờ hơn Cameroon đúng một bàn thắng mà họ may mắn giành vé đi tiếp. Cả đất nước chìm trong thất vọng, báo chí chỉ trích dữ dội đặc biệt nhắm vào Rossi – người chơi mờ nhạt và thiếu sức sống.

Tuyển Ý 1982 không được đánh giá cao trước khi giải đấu khởi tranh
Trước áp lực lớn từ truyền thông và dư luận, HLV Enzo Bearzot quyết định cách ly toàn bộ cầu thủ khỏi báo chí, tạo nên một pháo đài bí mật giúp đội tuyển tập trung tối đa cho mục tiêu chung. Chỉ có đội trưởng Dino Zoff, người gánh vác vai trò thủ lĩnh lão luyện ở tuổi 40, được phép phát biểu công khai. Tinh thần “chúng tôi chống lại cả thế giới” dần hình thành như chất keo gắn kết toàn đội.

HLV Enzo Bearzot đưa ra quyết định sáng suốt, cách ly đội tuyển với truyền thông
Câu chuyện gây xúc động nhất thuộc về Paolo Rossi – từ một cầu thủ sa sút vì scandal trở thành trung tâm của cuộc cách mạng trên sân cỏ. Sau khởi đầu thất vọng tại vòng bảng, anh bùng nổ rực rỡ ở vòng loại trực tiếp đầu tiên gặp Brazil – trận đấu kinh điển được xem như một bước ngoặt lịch sử của World Cup. Với hat-trick xuất sắc gồm cú đánh đầu từ đường tạt của Antonio Cabrini, pha cướp bóng rồi dứt điểm lạnh lùng và bàn thắng bằng cú đá bồi quyết đoán cuối trận, Rossi đã hạ gục một trong những đội bóng đẹp mắt nhất mọi thời đại. Bàn thắng của anh biến ngày thi đấu ấy theo lời Zico trở thành “ngày bóng đá chết đi.”

Sự hồi sinh của Paolo Rossi là một trong những câu chuyện vĩ đại nhất lịch sử World Cup.
Sau trận đấu ấy, Rossi liên tục ghi bàn quan trọng cho tuyển Ý. Anh lập cú đúp trong chiến thắng bán kết trước Ba Lan với tỷ số 2-0 và mở tỷ số trong trận chung kết gặp Tây Đức bằng một pha đánh đầu mẫu mực. Từ vị trí người bị nghi ngờ và căm ghét, anh trở thành biểu tượng dân tộc và kết thúc giải đấu với ba danh hiệu cá nhân lớn: Chiếc giày vàng vua phá lưới, Quả bóng vàng World Cup cùng Quả bóng vàng châu Âu – minh chứng cho màn hồi sinh phi thường và cảm xúc sâu sắc bậc nhất lịch sử thể thao.
Enzo Bearzot cũng chứng minh tài cầm quân vượt trội qua sự linh hoạt chiến thuật suốt giải đấu. Ông điều chỉnh đội hình phù hợp từng đối thủ như việc dùng trung vệ Claudio Gentile để phong tỏa Maradona bằng lối chơi quyết liệt không khoan nhượng tại tứ kết hay chuyển sang sơ đồ phòng ngự 5 hậu vệ ở chung kết nhằm khóa chặt tuyến tấn công Tây Đức sau khi Giancarlo Antognoni chấn thương.

Tiếng thét của Tardelli, một trong những khoảnh khắc ăn mừng mang tính biểu tượng nhất lịch sử bóng đá.
Trận chung kết dù kết thúc với tỷ số 3-1 không quá căng thẳng nhưng vẫn để lại dấu ấn khó quên nhờ khoảnh khắc ăn mừng nổi tiếng của Marco Tardelli. Khi nâng tỷ số lên 2-0 bằng cú sút chân trái uy lực, tiền vệ này lao đi cuồng nhiệt về phía băng ghế dự bị với ánh mắt trợn ngược cùng tiếng thét nguyên thủy vang vọng đầy cảm xúc mãnh liệt – biểu tượng cho hành trình vượt qua đau thương và chỉ trích đến vinh quang rực rỡ.
Dù bắt đầu mùa giải đầy bất lợi và bị coi thường, tuyển Ý năm 1982 đã chứng minh bản lĩnh nhà vô địch thực thụ. Họ lần lượt vượt qua những ông lớn như Argentina đương kim vô địch, Brazil ứng viên hàng đầu và Tây Đức hùng mạnh để đăng quang ngôi vương thế giới. Hành trình ấy là minh chứng tuyệt vời cho sức mạnh niềm tin, ý chí kiên cường và khả năng hồi sinh ngoạn mục ngay cả sau những thời điểm đen tối nhất.