Việc các đội tuyển Đông Nam Á tích cực nhập tịch cầu thủ thời gian gần đây đã dấy lên nhiều tranh luận trái chiều. Trong khi một số người cho rằng đây chỉ là giải pháp tình thế, dễ dẫn đến hệ quả tiêu cực, thì số khác lại nhìn nhận đây là chiến lược hiệu quả giúp các đội tuyển quốc gia bứt phá, nhất là trong bối cảnh toàn cầu hóa hiện nay.
Chiến lược nhập tịch cầu thủ: Cơ hội bứt phá cho bóng đá Việt Nam
Pháp, với hai chức vô địch World Cup 1998 và 2018, là minh chứng rõ nét nhất cho thành công của chính sách nhập tịch cầu thủ. Nhiều ngôi sao bóng đá hàng đầu của đội tuyển này có nguồn gốc Phi châu, sinh ra và lớn lên tại Pháp, đóng góp không nhỏ vào thành tích vẻ vang của đội tuyển.
Tại World Cup 1998, 9/22 cầu thủ trong đội hình xuất phát của Pháp là con lai hoặc nhập cư, trong đó có huyền thoại Zinedine Zidane gốc Algeria. Đến World Cup 2018 và 2022, con số này còn tăng lên đáng kể, minh chứng cho việc nhập tịch không hề ảnh hưởng đến tinh thần và thành tích của đội tuyển. CĐV Pháp vẫn luôn cuồng nhiệt ủng hộ đội nhà bất kể nguồn gốc của các cầu thủ.
Maroc cũng là một ví dụ điển hình. Tại World Cup 2018, 17/23 cầu thủ của đội tuyển này sinh ra và lớn lên ở châu Âu, chủ yếu tại Pháp, Hà Lan, Tây Ban Nha và Bỉ. Đội hình Maroc như một đội tuyển “All Star” châu Âu, với lối đá hiện đại và chất lượng đã tạo nên bất ngờ lớn tại World Cup 2022.
Algeria, với chức vô địch CAN Cup 2019 và vị trí dẫn đầu bảng G vòng loại World Cup 2026, cũng chứng minh rằng nhập tịch cầu thủ không đồng nghĩa với việc đánh mất bản sắc dân tộc. Họ khéo léo kết hợp tài năng trong và ngoài nước để đạt được thành tích cao.
Indonesia, trong khi tích cực nhập tịch cầu thủ từ Hà Lan, vẫn rất chú trọng đào tạo trẻ. Họ thường xuyên cho các đội trẻ tham gia huấn luyện ở châu Âu và Nhật Bản, đồng thời giành được nhiều thành tích đáng kể tại các giải đấu U17, U20 và U23 khu vực Đông Nam Á.
Sự thành công của Indonesia cho thấy, nhập tịch cầu thủ không nhất thiết dẫn đến việc cầu thủ nội mất động lực. Ngược lại, nó tạo ra môi trường cạnh tranh lành mạnh, thúc đẩy các cầu thủ trẻ nỗ lực hơn để khẳng định mình.
Vậy Việt Nam nên làm gì? Thực tế, Việt Nam có những hạn chế nhất định về thể hình, thể lực và tốc độ so với các nền bóng đá hàng đầu châu Á. Việc chỉ dựa vào đào tạo trẻ sẽ rất khó để tạo ra đột phá trong thời gian ngắn.
Nhập tịch cầu thủ gốc Việt hoặc cầu thủ gốc ngoại đủ điều kiện có thể là một giải pháp hữu hiệu để nâng cao chất lượng đội tuyển quốc gia. Đây không phải là sự lười biếng, mà là một chiến lược phát triển thực tế, cần được xem xét một cách nghiêm túc và cởi mở.