Hai đội tuyển quốc gia đến từ vùng sa mạc Trung Á và một đảo quốc nhỏ bé giữa đại dương đã tạo nên những câu chuyện đầy cảm hứng về nghị lực vượt khó. Uzbekistan và Cape Verde, hai tân binh của World Cup 2026, không chỉ ghi dấu bằng thành tích thể thao mà còn đại diện cho tinh thần kiên trì và đoàn kết mạnh mẽ của dân tộc mình. Hành trình tới giải đấu danh giá nhất hành tinh của họ là minh chứng sinh động cho khát vọng và ý chí bền bỉ bất chấp nhiều thử thách.
Sau khi Liên Xô tan rã vào năm 1991, Uzbekistan bắt đầu xây dựng giấc mơ góp mặt ở World Cup với sự quyết tâm cao độ. Dù từng nhiều lần tiến gần tới vòng chung kết, như lần thất bại đau đớn trước Jordan ở loạt sút luân lưu vòng loại World Cup 2014, họ chưa từng từ bỏ. Uzbekistan tập trung phát triển nền bóng đá trẻ đồng bộ và bài bản từ đầu thập niên 2010, nâng cấp các học viện đào tạo và thúc đẩy cầu thủ ra nước ngoài thi đấu để tích lũy kinh nghiệm. Những tài năng như Eldor Shomurodov hay Jaloliddin Masharipov chính là sản phẩm của chiến lược này.
Vượt qua nhiều đội bóng được đánh giá cao hơn hẳn, Cape Verde sẽ góp mặt tại World Cup 2026. Ảnh: GULFTIMES
Bước sang hành trình vòng loại World Cup 2026, Uzbekistan xuất hiện với một đội hình đoàn kết, kỷ luật và có bản sắc riêng biệt thay vì dựa dẫm vào những cá nhân nổi bật. Đây là minh chứng cho sự kiên trì và chiến lược phát triển dài hạn của một quốc gia có nền kinh tế đang trên đà phát triển nhưng không có quá nhiều tài nguyên thể thao. Việc giành vé tham dự giải đấu đỉnh cao này không chỉ là thắng lợi trên sân cỏ mà còn là bước ngoặt khẳng định vị thế mới của đất nước Trung Á đã từng bị lãng quên trong suốt thời gian dài.
Trái ngược với Uzbekistan, Cape Verde – đất nước nhỏ bé chỉ với hơn nửa triệu dân – đã viết nên câu chuyện thần kỳ riêng đầy màu sắc cổ tích. Trong nhiều thập kỷ, quốc gia này nổi tiếng bởi âm nhạc đặc trưng và cuộc sống ngư dân mưu sinh bên biển cả rộng lớn. Bóng đá vốn từng chỉ là thú vui cuối tuần, nay đã trở thành biểu tượng tự hào của người dân nơi đây.
Cape Verde không sở hữu nhiều cơ sở vật chất hiện đại hay giải đấu nội địa mạnh mẽ. Phần lớn tuyển thủ quốc gia đều sinh ra hoặc trưởng thành ở châu Âu nhờ cộng đồng người di cư đông đảo. Chính sự gắn bó dân tộc và tinh thần chiến đấu mãnh liệt ấy đã giúp họ vượt qua các đối thủ tên tuổi như Cameroon – đội bóng từng tám lần tham dự World Cup – cùng nhiều đội bóng mạnh khác trong khu vực châu Phi như Libya hay Angola.
Khi tiếng còi kết thúc trận đấu với Eswatini vang lên vào rạng sáng ngày 14 tháng 10, cả quốc đảo rộng khoảng hơn 4.000 km² như hòa mình trong niềm vui sướng vỡ òa. Từ những bãi biển cát trắng trên đảo Santiago đến thủ đô Praia, người dân đổ ra đường ăn mừng chiến công lịch sử của đội nhà. Với họ, việc góp mặt tại World Cup không đơn thuần là thành tích thể thao mà còn là biểu tượng cho khát vọng được thế giới công nhận, chứng minh rằng một quốc gia nhỏ bé vẫn có thể làm nên điều kỳ diệu.
Sự xuất hiện của Uzbekistan và Cape Verde tại World Cup 2026 mở ra một chương mới giàu cảm hứng cho giải đấu này. Ngoài những ông lớn quen thuộc tranh tài, giải sẽ trở nên đa dạng hơn với những câu chuyện về ý chí kiên cường và tình yêu bóng đá nồng nhiệt từ những vùng đất xa xôi và ít được biết đến. Lá cờ Uzbekistan sẽ tung bay trên băng tuyết Bắc Mỹ trong khi tiếng hát truyền thống của Cape Verde hòa quyện cùng sóng biển cũng sẽ vang vọng trên sân cỏ toàn cầu.
Uzbekistan mang đến World Cup với niềm tin bền bỉ “có đi sẽ có đến”, còn Cape Verde đặt chân lên đấu trường lớn bằng phép màu sức mạnh tập thể và ý chí đoàn kết dân tộc. Một đất nước khô cằn nằm giữa sa mạc rộng lớn và một hòn đảo nhỏ nép mình giữa đại dương xanh thẳm đã minh chứng rằng bóng đá vẫn luôn là môn thể thao dành cho những trái tim dám mơ mộng và không chịu đầu hàng trước nghịch cảnh.